Cứ mỗi đêm vợ chồng “yêu đương” xong là chồng lại dúi 1 cục tiền vào tay, tôi cứ nghĩ chồng yêu thương mình ai ng
Tôi và Vương lấy nhau đã 2 năm. Trước khi lấy chồng, tôi từng có một mối tình sâu đậm nhưng không có cái kết đẹp. Khi gặp Vương, tôi bị rung động bởi sự dịu dàng và thấu hiểu của anh. Vương chưa từng hỏi tôi về chuyện cũ, anh nói tôn trọng quá khứ của tôi. Tôi luôn cảm thấy an toàn khi ở bên anh.
Lấy nhau đã 2 năm nhưng chúng tôi vẫn chưa có con. Tôi không hề kế hoạch, muốn để con đến với mình một cách tự nhiên nhất. Vương cũng không hối thúc tôi dù bị bố mẹ nhắc nhở nhiều lần. Anh còn động viên tôi đừng lo lắng, dù thế nào thì anh cũng ở bên cạnh tôi.
Nhưng dạo gần đây tôi thấy chồng rất kì lạ. Mỗi lần lên giường với nhau xong, chồng sẽ dúi vào tay tôi 3 triệu. Nếu là lúc bình thường anh đưa tôi tiền thì tôi chẳng thấy gì lạ. Nhưng sau khi quấn quýt nóng bỏng cùng nhau, chồng lại đưa tiền rồi nói tôi muốn mua gì thì mua thì tôi lại thấy khá khó ch
Hành động đó của chồng chẳng khác nào sau khi quan hệ vợ chồng thì anh phải trả cho tôi, còn tôi lấy tiền cho việc phục vụ anh. Chẳng phải chỉ khi đi ra ngoài ăn nằm thì người ta mới đưa tiền hay sao? Tôi bực bội hỏi chồng thì anh nói chẳng có gì, không lẽ tôi lại chê tiền chồng cho sao? Anh còn vừa cười vừa nói có ra ngoài chơi gái thì cũng chẳng đưa nhiều như thế đâu. Tôi không cãi lại chồng nên đành thôi.
Dù sao thì ngoài việc đó ra thì chồng đối xử với tôi rất tốt, chẳng có gì bất thường. Chắc vì tôi suy nghĩ nhiều. Tôi cứ nghĩ chồng muốn cho tiền vợ nên đưa thế thôi, có điều thời điểm đưa tiền có hơi nhạy cảm. Tôi suy nghĩ nhiều rồi lại tự hạ thấp bản thân chứ chẳng được gì.
Cho đến một ngày tôi tình cờ thấy dòng tin nhắn của chồng với bạn thân trong đồng nghiệp thì mới vỡ lẽ lý do thật sự:
“Tao muốn sỉ nhục cô ta bằng cách đó. Tao thương cô ta nhiều như vậy mà cô ta lại lén phén sau lưng tao với gã người yêu cũ. Tao biết cô ta yêu sâu đậm thằng đó nhưng tao chẳng thèm để tâm. Vậy mà khi lấy tao rồi thì cô ta vẫn chứng nào tật nấy! 2 năm chưa có con chắc cũng vì cô ta muốn quay lại với người cũ!”.
Tôi chết sững khi thấy những lời thật lòng chồng nói. Trong đầu tôi nhớ lại ngày hôm đó, tôi thật sự đã đi gặp người yêu cũ. Tôi chỉ tình cờ thấy gặp, trông anh ấy có vẻ không được khỏe lắm, mặt mày xanh xao. Anh ấy nhờ tôi đưa về nhà vì không còn sức để đi. Tôi nể tình cũ nên bắt taxi đưa anh ấy về nhà. Sau đó tôi biết người yêu cũ bị bệnh khá nặng. Tôi cũng chỉ ở lại chăm sóc anh ấy một lúc rồi ra về, chúng tôi không hề xảy ra chuyện gì.
Tôi nào ngờ chồng lại biết chuyện này, tôi càng không thể minh oan cho bản thân. Chồng không nghe lời tôi giải thích, một mực cho rằng tôi phản bội chồng. Tôi cảm thấy bất lực và khổ sở với tình hình hiện tại. Giờ tôi phải làm sao để chồng tin mình đây?
Yêu 3 năm không dám "vượt rào", cố giữ cho vợ đến ngày cưới, ai cũng bảo tôi gàn dở "mỡ treo miệng mà không húp", ai ngờ sau đêm tân hôn tôi nằm viện 1 tuần
Ba năm yêu nhau, tôi giữ lời hứa, không “vượt rào”, không đòi hỏi, không than phiền. Tôi nghĩ, nếu đã chờ được 3 năm thì đêm tân hôn chắc chắn sẽ “đáng đồng tiền bát gạo”.
Tôi chưa bao giờ nghĩ, chuyện tôi kiên trì giữ mình suốt 3 năm chờ đến đêm tân hôn, lại có thể dẫn tới… một tuần nằm viện vì lý do không ai ngờ. Mọi người cứ nghĩ chắc là quá sức hay sự cố phòng the gì đó, nhưng không, tôi nhập viện vì một hành động lãng mạn… suýt khiến tôi gãy xương sườn.
Mọi chuyện bắt đầu từ 3 năm trước, khi tôi quen Hương, cô gái khiến tôi hoàn toàn thay đổi, từ một “con ngựa bất kham” thành chàng trai cầu tiến, chăm ngoan. Hương dịu dàng, sống nguyên tắc và đặc biệt là mẫu người truyền thống đúng nghĩa. Ngay từ những lần đầu gặp gỡ, cô ấy đã thẳng thắn nói:
– Em không cổ hủ, nhưng em muốn giữ tất cả cho người chồng tương lai. Nếu anh thực sự nghiêm túc, hãy cùng em đợi đến ngày cưới.
Tôi thừa nhận lúc ấy có phần… hụt hẫng, nhưng đồng thời lại thấy mình phải trân trọng cô ấy hơn bao giờ hết. Thế là, từ một gã đàn ông chẳng mấy khi nghĩ đến tương lai, tôi bắt đầu sống có trách nhiệm.
Ba năm yêu nhau, tôi giữ lời hứa, không “vượt rào”, không đòi hỏi, không than phiền. Tôi nghĩ, nếu đã chờ được 3 năm thì đêm tân hôn chắc chắn sẽ “đáng đồng tiền bát gạo”.
Ba năm yêu nhau, tôi không dám “vượt rào”, cố giữ cho vợ đến ngày cưới. (Ảnh minh họa)
Và rồi ngày cưới cũng đến. Tiệc cưới diễn ra ấm cúng, đầy đủ người thân, bạn bè, chúc tụng rộn ràng. Nhưng trong lòng tôi chỉ nghĩ đến khoảnh khắc sau cùng, đó là khi cánh cửa phòng khép lại, chỉ còn tôi và Hương, trọn vẹn là của nhau.
Tôi chuẩn bị kỹ mọi thứ từ căn phòng lãng mạn với nến thơm, nhạc nhẹ, đến cả lời nói dịu dàng để Hương bớt lo lắng. Nhưng tôi không ngờ… mọi thứ đổ bể chỉ vì tôi muốn tạo một màn bế bổng công chúa cho ra dáng tân lang.
Khi Hương bước ra từ phòng tắm, tôi hào hứng lao tới, bế thốc cô ấy lên để cùng bước vào giường ngủ, trong tiếng nhạc lãng mạn vang lên. Nhưng… Hương không hề nhẹ như tôi tưởng. Hay nói đúng hơn, tôi đã quá yếu sau một ngày cưới mệt rã rời, cộng thêm vài ly rượu chúc mừng.
Khi tôi nhấc bổng cô ấy lên thì lảo đảo ngã xuống sàn, rồi một tiếng “rắc” vang lên nơi hông phải. Tôi khuỵu xuống, ôm lấy hông mình. Hương hoảng hốt ôm tôi, còn tôi thì cắn răng chịu đau, nghĩ bụng: “Chết rồi, chưa gì đã ‘toang’”.
Tôi cố gắng lết lên giường, nhưng cơn đau mỗi lúc một rõ rệt. Đến khi không chịu nổi, Hương lập tức gọi taxi đưa tôi vào bệnh viện gần đó, trong khi tôi chỉ kịp kêu thều thào:
– Anh… xin lỗi. Đêm tân hôn mà anh như ông già vậy…
Kết quả chụp chiếu chỉ ra tôi bị rạn xương sườn số 8, có thể do bê vật nặng sai tư thế và mất thăng bằng. Bác sĩ còn dặn:
– Chú ý nghỉ ngơi, tuyệt đối không vận động mạnh, đặc biệt là… không nên bế ai trong vài tuần tới!
Tôi nằm viện đúng một tuần. Hương chăm sóc tôi như một y tá chính hiệu. Cô ấy không hề trách móc, thậm chí còn cười bảo:
– Lần đầu anh bế em mà thành ra như phim hành động. Anh cho em đêm tân hôn đáng nhớ quá cơ.
Tôi cười méo xệch, vừa đau vừa xấu hổ. Đám bạn thân nghe chuyện thì cười nghiêng ngả, gán cho tôi biệt danh “chú rể ngã ngựa”.
Những ngày tôi nằm viện, vợ chăm sóc rất chu đáo. (Ảnh minh họa)
Nhưng bạn biết không? Nằm trong viện, nhìn thấy Hương kiên nhẫn đút cháo, đỡ tôi dậy từng bước, tôi lại thấy hạnh phúc đến lạ. Tôi nhận ra, hóa ra hôn nhân không bắt đầu bằng sự hoàn hảo, mà bằng sự đồng hành và bao dung.
Giờ thì tôi đã khỏi hẳn. Và chuyện vợ chồng cũng… đã được bù lại sau đó, đầy đủ và hạnh phúc, theo cách nhẹ nhàng, chậm rãi nhưng sâu sắc hơn rất nhiều.
Tôi vẫn hay trêu Hương:
– Anh vì em mà nhập viện, mà chắc trên đời cũng chẳng có mấy ai như anh phải nhập viện vào đêm tân hôn đâu. Sau này em phải đối xử tốt để bù đắp thiệt hại cho anh đấy nhé.
Hương cười tít mắt, rồi thì thầm:
– Em sẽ chịu trách nhiệm với anh đến cùng. Miễn anh đừng buông tay em là được.
Tình yêu nếu đủ sâu thì dù có bắt đầu bằng một cú ngã… cũng sẽ dẫn đến một hành trình ấm áp dài lâu. Và tôi tin mình đã bước vào đúng hành trình đó, cùng với người phụ nữ đáng chờ đợi nhất đời mình.
Cụ bà 73 tuổi mang 400 triệu đồng tiền mặt đến ngân hàng để nạp vào tài khoản của chính mình:

Cụ bà Nguyễn Thị Thoa, 73 tuổi, run run ôm chiếc túi vải cũ sờn, bước vào chi nhánh Nam A Bank. Trong túi là 400 triệu đồng tiền mặt, số tiền bà chắt bóp dành dụm cả đời, vừa mới rút từ sổ tiết kiệm ở một ngân hàng khác để chuẩn bị chuyển vào tài khoản đứng tên mình.
Bà đặt xấp tiền lên quầy, giọng run run:
– Cô ơi, gửi hết vào tài khoản cho tôi, càng nhanh càng tốt.
Nhân viên ngân hàng thoáng bất ngờ trước số tiền lớn. Đúng lúc đó, điện thoại bàn tại quầy reo gấp. Đầu dây bên kia là Công an phường:
– Tạm dừng giao dịch ngay! Người phụ nữ đó đang có dấu hiệu bị lừa đảo, chuyển tiền theo hướng dẫn của đối tượng giả danh công an.
Không khí trong phòng giao dịch bỗng chốc căng thẳng. Nhân viên nhìn cụ Thoa, vừa lo vừa ái ngại:
– Bác ơi… sao bác lại vội vàng gửi số tiền lớn thế này? Có ai gọi điện yêu cầu bác không?
Cụ Thoa tái mặt, hai bàn tay run lẩy bẩy. Bà thổn thức kể:
– Có người xưng công an, bảo tài khoản của tôi dính đến đường dây rửa tiền. Nếu không chuyển ngay 400 triệu vào tài khoản “an toàn” họ gửi, tôi sẽ bị bắt… Tôi sợ quá nên mang tiền đến gửi vào tài khoản mình, rồi chuẩn bị chuyển đi cho họ.
Lúc này, Công an xuất hiện ngay tại ngân hàng. Cụ Thoa ngồi phịch xuống ghế, nước mắt lã chã. Bà vừa thở phào vì chưa kịp mất trắng, vừa uất nghẹn vì suýt trở thành nạn nhân của chiêu trò lừa đảo tinh vi.
Người dân trong sảnh giao dịch xôn xao, ai nấy đều bàng hoàng. Câu chuyện của cụ bà trở thành hồi chuông cảnh tỉnh, cho thấy chỉ cần một phút cả tin, cả gia sản một đời có thể tan biến.
Trong khi công an đang làm việc với nhân viên ngân hàng, điện thoại của cụ Thoa lại đổ chuông inh ỏi. Số gọi đến chính là số “công an Hà Nội” mà bà lưu vội trước đó.
Cụ Thoa run rẩy bắt máy. Giọng người đàn ông the thé, đầy quyền uy vang lên:
– Bà làm gì lâu thế? Tôi đã bảo phải nộp tiền ngay! Nếu không, mai bà sẽ bị còng tay đưa đi!
Cụ bật loa ngoài. Cả phòng giao dịch lặng phắc, ai cũng căng thẳng. Viên công an thật cầm micro ghi âm, gằn giọng:
– Anh là ai? Sao lại uy hiếp công dân như vậy?
Đầu dây bên kia chợt im bặt vài giây, rồi nhanh chóng đổi giọng:
– Các người dám cản trở nhiệm vụ? Tôi sẽ cho điều tra hết!
Rồi cạch, hắn cúp máy.
Cụ Thoa ngồi thụp xuống ghế, mặt trắng bệch. Bà thổn thức:
– Trời ơi, suýt nữa tôi đưa hết tiền cho bọn nó…
Công an trấn an bà, đồng thời yêu cầu nhân viên ngân hàng khóa toàn bộ giao dịch liên quan, đề nghị bà giữ nguyên số tiền tại tài khoản chính thức. Một cán bộ nghiêm giọng nói với mọi người đang có mặt:
– Đây là thủ đoạn lừa đảo công nghệ cao, giả danh cơ quan chức năng. Mọi người hãy cảnh giác, không bao giờ có chuyện công an yêu cầu nộp tiền vào tài khoản “an toàn”.
Không khí ngân hàng trầm lắng, nhiều người nhìn cụ Thoa với ánh mắt thương cảm xen lẫn giận dữ thay. Nếu công an không chỉ đạo kịp thời, nếu nhân viên ngân hàng không dừng tay đúng lúc… thì 400 triệu đồng – cả gia sản tích cóp suốt nhiều năm của bà cụ – đã tan biến chỉ trong tích tắc.
Cụ Thoa lau nước mắt, run run nắm tay chiến sĩ công an:
– Cảm ơn các chú… Nếu không có các chú, tôi chẳng biết bây giờ ra sao…
Ngoài cửa kính, ánh nắng chiều rọi xuống, nhưng trong lòng tất cả vẫn còn nguyên cảm giác lạnh buốt bởi cú lừa ngoạn mục vừa suýt thành công.
Hà Nội: Chấn chỉnh nhà hàng đổ nước xà phòng "đuổi" người xem diễu binh
Theo báo Phụ nũ Việt Nam, tối 1/9, UBND phường Cửa Nam (Hà Nội) thông tin: khoảng 9h sáng cùng ngày, cửa hàng Lake View 1983 Traditional Vietnamese & Vegan Restaurant (35 Hàng Khay) mở cửa đón khách. Trong lúc dọn dẹp, nhân viên cửa hàng đã đổ nước rửa phía trước, đúng thời điểm một số người dân đang trải nylon trên vỉa hè để chờ xem diễu binh, diễu hành kỷ niệm 80 năm Quốc khánh 2/9. Hành động này bị người dân ghi hình và đăng tải lên mạng xã hội.
Hình ảnh nhân viên quán ăn 35 Hàng Khay đổ nước xà phòng “đuổi” người xem diễu binh gây gây bức xúc dư luận
Ngay khi nắm bắt sự việc, Công an phường Cửa Nam đã kiểm tra, xác minh và yêu cầu chủ cơ sở nhắc nhở, chấn chỉnh thái độ ứng xử thiếu chuẩn mực của nhân viên. Đồng thời, cơ quan chức năng cũng đề nghị nhà hàng có sự chia sẻ, hỗ trợ đối với người dân và du khách tham dự lễ kỷ niệm.
UBND phường Cửa Nam cho biết, địa phương đang huy động tối đa lực lượng nhằm đảm bảo an toàn, an ninh trật tự và tạo điều kiện thuận lợi để người dân, du khách theo dõi các hoạt động trong không khí văn minh, trang trọng và an toàn.
Cùng ngày, Chủ tịch UBND TP Hà Nội Trần Sỹ Thanh đã ban hành công điện yêu cầu các cơ sở giáo dục, nhà văn hóa, trụ sở cơ quan, công sở mở cửa, bố trí nơi nghỉ chân, chỗ tránh mưa nắng, cũng như nhà vệ sinh phục vụ nhân dân tại các tuyến đường có đoàn diễu binh, diễu hành đi qua.
Ngoài ra, Sở Nông nghiệp và Phát triển nông thôn phối hợp cùng Sở Tài nguyên & Môi trường Hà Nội được giao chỉ đạo các đơn vị duy trì vệ sinh môi trường, thu gom rác thải phát sinh và giữ gìn sạch sẽ tại những điểm mở cửa cho người dân vào trú mưa.
Chủ tịch thành phố cũng chỉ đạo Công an Hà Nội tăng cường tuần tra, giữ gìn trật tự, không để xảy ra tình trạng lấn chiếm lòng đường, vỉa hè, đồng thời đảm bảo an toàn giao thông trên toàn bộ tuyến diễu binh, diễu hành.