Tạm biệt vàng SJC, nhà nào mua tích trữ chắc đang khóc lớn, cựu tổng giám đốc đã khai hết mọi chuyện rồi
Nhận thấy Chi nhánh miền Trung kinh doanh có lãi, bà Lê Thúy Hằng (cựu Tổng Giám đốc SJC) đã chỉ đạo cấp dưới lập khống, sửa chữa chứng từ thể hiện việc mua vàng giá cao, bán với giá thấp để tạo khoản lỗ khống để chiếm đoạt tiền tỷ của công ty.
VKSND Tối cao vừa hoàn tất cáo trạng truy tố 16 bị can trong vụ án xảy ra tại Công ty TNHH MTV Vàng bạc đá quý Sài Gòn (Công ty SJC).
Trong đó, bà Lê Thúy Hằng (nguyên TGĐ Công ty TNHH MTV Vàng bạc đá quý Sài Gòn – SJC) bị truy tố về tội “Tham ô tài sản” và “Lợi dụng chức vụ, quyền hạn trong khi thi hành công vụ”.
Cùng bị truy tố với bà Hằng còn có các cựu cán bộ của SJC gồm: Mai Quốc Uy Viễn (Giám đốc xưởng vàng), Trần Tấn Phát (phó Giám đốc xưởng vàng), Hoàng Lệ Huê (Giám đốc chi nhánh miền Trung), Đoàn Lê Thanh (Tổ trưởng tổ nấu vàng Tân Thuận)…
Bà Lê Thúy Hằng, cựu Tổng Giám đốc SJC.
Theo cáo trạng, vào cuối tháng 3/2024, nhận thấy SJC Chi nhánh miền Trung kinh doanh có lãi, với mục đích chiếm đoạt tài sản của SJC miền Trung, bà Lê Thúy Hằng đã chỉ đạo Hoàng Lệ Huê (Giám đốc SJC Chi nhánh miền Trung) rút bớt lãi bằng cách điều chỉnh chứng từ, tạo khoản lỗ, rút phần tiền chênh lệch chuyển một phần cho Hằng. Còn lại một phần để Huê và Chi nhánh sử dụng.
Để hợp thức hòa việc rút tiền, Huê đưa ra cách thức lập “khống” Phiếu mua vàng với giá cao và Hóa đơn bán vàng ra với giá thấp hoặc chỉnh sửa, hủy chứng từ mua vàng giá thấp, lập lại chứng từ mua vàng giá cao, tạo khoản lỗ để rút tiền chênh lệch.
Cơ quan tố tụng xác định xác định Huê là người đưa ra thông tin giá, ấn định số lượng vàng mua, bán trên cơ sở giá mua bán vàng do Công ty SJC niêm yết nhưng trong ngày có thời điểm giá biến động. Sau đó thông báo cho cửa hàng trưởng hoặc thông qua kế toán để kế toán thông báo cho cửa hàng trưởng.
Từ những thông tin do Hoàng Lệ Huê hoặc kế toán cung cấp, Nguyễn Thị Thu Hiền (cửa hàng trưởng) trực tiếp và chỉ đạo các nhân viên tại cửa hàng lập “khống” các chứng từ mua bán hoặc chỉnh sửa chứng từ mua bán vàng để tạo khoản lỗ rồi ký hoàn thiện trên các mục trên chứng từ.
Đến cuối ngày, Hiền tập hợp toàn bộ số chứng từ nêu trên, trực tiếp đóng dấu hoặc chuyển cho Thủ quỹ cửa hàng 193 Hùng Vương – SJC Chi nhánh miền Trung đóng dấu “đã thu tiền” vào Phiếu mua hàng và Hóa đơn bán hàng lập “khống” cũng như đóng dấu vào chứng từ được lập, chỉnh sửa lại, rút số tiền chênh lệch đưa cho Huê.
Số tiền chênh lệch sau đó được chuyển cho Hoàng Lệ Huê. Các chứng từ đã lập, chỉnh sửa được chuyển lên chi nhánh Miền Trung để thủ quỹ Nguyễn Đình Trang Quỳnh Anh, kế toán Phan Xuân Huy và Nguyễn Thị Tố Anh ký hoàn thiện, trước khi Nguyễn Thị Lộc ký xác nhận và nhập vào hệ thống kế toán của SJC.
Bằng thủ đoạn trên, từ ngày 3/4- 12/62024, các bị can đã dùng thông tin của 121 khách hàng đã giao dịch để lập “khống” 139 Phiếu mua hàng, mua 3.815 lượng vàng giá cao (hơn 71 – hơn 91 triệu đồng/1 lượng) với tổng giá trị hơn 320 tỷ đồng.
Các bị can còn sử dụng thông tin của 170 khách hàng đã giao dịch lập “khống” 200 Hóa đơn điện tử bán hàng, bán 3.815 lượng vàng với giá thấp (70 – hơn 90 triệu đồng/lượng) với tổng giá trị hơn 317 tỷ đồng, tạo khoản lỗ, chiếm đoạt của SJC Chi nhánh miền Trung hơn 3,1 tỷ đồng.
Trong đó, bà Huê đã chuyển cho TGĐ SJC Lê Thúy Hằng hơn 2,1 tỷ đồng, chia cho các bị can khác mỗi người 70 triệu đồng. Riêng bà Huê chiếm hưởng 866 triệu đồng.
Vợ đ;;ẻ xong bị biế;/n ch/ứng không thể đi lại bình thường, chồng bỏ vợ con mới sinh theo người phụ nữ giàu có khác và rồi 3 tháng sau
Chị An sinh con đầu lòng vào một buổi tối mưa lạnh.
Ca sinh kéo dài gần 8 tiếng vì nhau tiền đạo. Cứ tưởng vượt cạn thành công là may mắn đã mỉm cười…
Nhưng ai ngờ, sau sinh chị bị biến chứng tủy sống hiếm gặp, phải ngồi xe lăn, liệt nửa người vĩnh viễn.
Chồng chị, anh Hưng, khi ấy tỏ ra thương cảm vài tuần đầu.
Nhưng sau đó, bắt đầu về nhà muộn, tránh tiếp xúc, và cuối cùng — gửi một tin nhắn lạnh lùng:
“Anh không thể sống cả đời với một người tàn phế. Anh xin lỗi.”
3 tháng sau, anh ta chính thức dọn về sống cùng người yêu mới – một nữ đại gia có 2 căn biệt thự và 1 showroom ô tô.
Ba năm sau…
Chị An không kiện, không oán.
Chỉ âm thầm học online, mở kênh TikTok chia sẻ hành trình làm mẹ đơn thân trên xe lăn, dạy con, bán hàng online, và nhận dạy thiết kế đồ họa tại nhà.
Clip của chị truyền cảm hứng khắp mạng xã hội.
Cô bé con đáng yêu, luôn ngồi kế bên mẹ trong mỗi video dạy học.
Và rồi, đúng 3 năm sau…
Đài truyền hình quốc gia mời chị An lên sóng “Người Phụ Nữ Truyền Cảm Hứng Năm”, vinh danh chị trước hàng triệu khán giả:
– “Không chỉ nuôi con một mình, cô An còn tài trợ học bổng cho 12 em nhỏ vùng cao, trích doanh thu kênh TikTok và lớp học online để xây thư viện cộng đồng…”
Hôm đó, anh Hưng ngồi ăn lẩu cùng bạn bè thì nghe vợ cũ xuất hiện trên TV — khuôn mặt rạng rỡ, thần thái cứng cỏi — còn con gái thì lớn lên rạng ngời, gọi “mẹ” bằng giọng đầy tự hào.
Anh đánh rơi đôi đũa vào nồi, mặt tái mét.
Người tình đại gia ngồi bên chỉ lặng lẽ liếc nhìn.
2 vợ chồng đang đi làm thì được hàng xóm báo tin độ-ng tr-ời, tá hỏa chạy về nhà thì bẽ bàng phát hiện ra

Trưa hôm ấy, bà nội gọi hai đứa cháu ngồi vào mâm cơm. Trời nóng, bà lọ mọ nấu nồi canh rau tập tàng. Hai đứa nhỏ vừa và cơm vừa lí nhí bảo:
– “Bà ơi, canh mặn quá, khó ăn lắm…”
Bà sững lại, đôi đũa trên tay run run. Mắt bà thoáng buồn, bỏ đũa xuống, không nói thêm câu nào.
Chiều hôm đó, vợ chồng tôi đang đi làm thì bất ngờ nhận được điện thoại của hàng xóm, giọng hốt hoảng:
– “Anh chị về ngay đi… hai đứa nhỏ… không qua khỏi rồi!”
Cả hai chúng tôi chết lặng, vội vàng lao xe về nhà. Căn nhà đông nghịt bà con lối xóm, tiếng khóc xé lòng vang khắp sân. Trên giường, hai đứa con nằm im lìm, da tím tái. Tôi ngã quỵ xuống, gào khóc như điên dại:
– “Con ơi… sao lại thế này… Ai đã làm gì con tôi?!”
Khi bình tĩnh lại, tôi hỏi quanh thì mới tá hỏa biết được sự thật. Hóa ra, sau bữa cơm, bà nội đã lẳng lặng dắt hai đứa ra chợ, mua cho chúng mỗi đứa một cốc nước ngọt “cho vui miệng”. Nhưng bà nào biết, cửa hàng xóm vừa bị phạt vì bán đồ hết hạn, chai nước ngọt bà mua phải chính là loại cận ngày, đã biến chất.
Cả buổi chiều, hai đứa nhỏ uống xong rồi vật vã đau bụng, bà nghĩ chỉ là đau vặt nên không báo cho ai. Đến khi hàng xóm phát hiện ra tiếng khóc yếu ớt của chúng trong nhà thì đã quá muộn.
Tôi ôm con, mắt đẫm lệ quay sang nhìn bà. Bà nội ngồi co ro ở góc giường, hai bàn tay bấu chặt lấy nhau, miệng lắp bắp:
– “Tại… tại bà… chỉ muốn bù cho tụi nhỏ, chứ bà không cố ý đâu…”
Cả căn nhà chìm trong tang tóc, chỉ vì một câu chê canh mặn, một chút tự ái, một chút dại dột, mà hai sinh mạng bé nhỏ phải ra đi mãi mãi.